Tác giả Nguyễn Tuân đã thành công trong việc xây dựng tình huống truyện Chữ người tử tù. Vậy tình huống truyện này có ý nghĩa gì và ta nên lập dàn bài phân tích tình huống truyện này như thế nào cho đúng. Cùng xem ngay bài viết này nhé!
Bạn đang xem bài viết: tình huống truyện chữ người tử tù
Tóm tắt Chữ người tử tù
Truyện ngắn Chữ người tử tù được trích trong tập Vang bóng một thời của nhà văn Nguyễn Tuân. Tác phẩm đã nói lên vẻ đẹp tài hoa của con người – cái mà Nguyễn Tuân luôn tìm kiếm trong các tác phẩm của mình. Huấn Cao là một tử tù nhưng có tài viết chữ rất đẹp. Vì vậy mà ông nhận được sự biệt đãi đặc biệt của viên quản ngục dành cho mình. Viên quản ngục và thầy thơ rất trân trọng và say mê nét chữ của Huấn Cao nhưng Huấn Cao lại không thích nhận được sự biệt đãi của người khác. Huấn Cao vốn dĩ tỏ thái độ khinh miệt người quản ngục nhưng cho đến khi hiểu được tấm lòng thành kính của người đó thì Huấn Cao đã quyết định cho chữ. Trong đêm khuya hiện lên cảnh ba con người chụm đầu vào trong một không gian ẩm mốc, tù túng. Người tử tù phóng những nét chữ tuyệt đẹp và hai người còn lại thì khúm núm chờ đợi. Huấn Cao không chỉ có thiên lương trong sáng mà ông còn trân trọng thiên lương của người khác. Sau khi cho chữ, Huấn Cao đã khuyên quản ngục thay chốn ở để giữ được lương tâm trong sạch, lương thiện. Huấn Cao vừa là một người anh hùng khi dám đứng lên chống lại triều đình thối nát lúc bấy giờ, lại là một người có tài năng, có thiên lương trong sạch rất đáng ngưỡng mộ.
Xem thêm: Những mẫu kết bài Chữ người tử tù (Nguyễn Tuân) hay nhất
Khái quát về tình huống truyện Chữ người tử tù
Tình huống truyện được hiểu như sự kiện bước ngoặt có tính nổi bật mà thông qua đó tính cách nhân vật được hiện lên nổi bật. Tình huống truyện “Chữ người tử tù” mang đầy trắc trở, éo le. Lấy bối cảnh là cuộc gặp gỡ giữa Huấn Cao và viên quản ngục, tình huống truyện tiến sâu vào khai thác cuộc gặp gỡ đầy kịch tính và ngang trái ấy, để rồi cuối cùng hiện lên cuối thiên truyện là vẻ đẹp tình người đầy nhân văn. Là con người dùng cả đời đau đáu đi tìm cái đẹp, ở tình huống truyện “Chữ người tử tù” ta cũng có thể thấy được khao khát cao đẹp ấy của Nguyễn Tuân trong từng câu chữ.
Tình huống truyện Chữ người tử tù là cuộc hội ngộ giữa hai cá thể đối lập
Như một sự tương phùng giữa thiện và ác, một bên là người tử tù bị áp giải về kinh lĩnh án chém còn một bên là viên quản ngục nắm trong tay sinh mệnh của vô số tù nhân. Huấn Cao đứng đầu đội quân phiến loạn chống lại triều đình còn viên quản ngục đại diện cho công cụ bảo vệ quyền lực đấng cầm quyền. Huấn Cao là một người hùng có khí phách hiên ngang, bảo vệ lẽ phải và có tài viết thư pháp mềm mại. Viên quản ngục ngày ngày đối mặt với những giai cấp dưới đáy cùng xã hội, sống trong cặn bã, lừa lọc nhưng lại là người trân quý cái đẹp, trọng người tài. Một bên đại diện cho vẻ đẹp thiên lương, một bên sống trong tối tăm nhưng không bị vấy bẩn, cuộc hội ngộ giữa hai người được đẩy lên cao trào mà thông qua đó những thông điệp nhân văn của Nguyễn Tuân được phản ánh rõ nét.
Nói như nhà văn Nguyễn Minh Châu: “ Tình huống truyện là một lát cắt, một khúc của đời sống. Nhưng qua lát cắt, qua khúc ấy người thấy được trăm năm của đời thảo mộc”. Nếu chỉ xét trên bình diện chắp ghép của những chi tiết, tính cách cũng như những vẻ đẹp trong nhân cách bị khuất lấp của các nhân vật sẽ không được bộc lộ ra. Chỉ khi có sự xuất hiện của tình huống truyện, hình tượng của các nhân vật mới được hiện ra thật cao đẹp, trân quý. Nếu không có tình huống truyện, liệu có ai biết được người tử tù mang đầy xiềng xích kia lại tài hoa, ưu việt, có tài viết thư pháp. Và liệu có ai biết được rằng viên quản ngục kia lại là người yêu cái đẹp, trọng người tài. Huấn Cao tuy bị cầm tù về nhân thân nhưng tự do trong nhân cách, viên quản ngục tuy bị cầm tù trong nhân cách nhưng tự do trong nhân thân.
Hai giai cấp đối nhau trong xã hội lại có những đồng cảm tột cùng
Một tù nhân – một viên quản ngục, hai mối quan hệ tưởng chừng đối lập nhau nhưng thông qua tình huống truyện ta thấy đó là những nhân cách cao quý bị xã hội cũ chèn ép đến đáng thương. Huấn Cao là tù nhân bị nhốt sau những song củi nơi nhà giam, viên quản ngục cũng là tù nhân của xã hội phong kiến với đầy rẫy nhiễu nhương, tao loạn. Ở hai con người xa lạ ấy, ta bắt gặp những điểm chung trong nhân cách mà chỉ khi có buổi hội ngộ ấy con người thật của họ mới hiện ra, vượt lên những tầm thường, thấp kém của xã hội phong kiến.
Huấn Cao theo lời Nguyễn Tuân nhận định là “một thanh âm trong trẻo chen vào giữa bảng đàn mà nhạc luật đều hỗn loạn, xô bồ”. Còn viên quản ngục được xem là: “ông trời nhiều khi chơi ác, đem đày ải những cái thuần khiết vào giữa một đống cặn bã”. Tuy phải ngày ngày làm việc với những tên tù nhân có thể là giết người, cũng có thể là gây bạo loạn nhưng trong tâm ông lại tôn thờ cái đẹp, những giá trị trong tâm hồn. Ông yêu cái đẹp đến tột cùng, ông trân quý những người tạo ra cái đẹp dẫu xung quanh ông là cám dỗ, cạm bẫy vây quanh. Ông nhận ra được những vẻ đẹp thiên lương, tri thức sâu thẳm trong tâm hồn của người tử tù, phản loạn đang bị xiềng xích phủ vây.
Những giá trị sâu thẳm bên trong bị xã hội phong kiến khuất lấp
Ở viên quản ngục – kẻ cầm đầu đội quân phiến loạn chống triều đình lại tôn thờ những giá trị trái ngược với những thứ mà viên quản ngục bảo vệ. Tuy vậy, ông vẫn nhận ra được vẻ đẹp thiên lương, trí tuệ, là người viết chữ đẹp, những giá trị sâu thẳm trong Huấn Cao. Những điều ấy không phải ai của xã hội ấy cũng có thể nhận ra huống chi là ở một tử tù máu lạnh. Còn Huấn Cao tuy căm hận những giá trị lệch lạc, áp bức của xã hội phong kiến nhưng vẫn phát hiện được ở viên quản ngục là một nhân cách vượt qua những thấp kém, tầm thường nơi nhà lao. Ông yêu cái đẹp, yêu con chữ vô cùng, nhân cách tinh khiết ấy qua thời gian vẫn không thể bị xã hội nhiễu nhương vấy bẩn. Ở hai người, ta thấy một sự gắn kết bằng một sợi dây vô hình mà chỉ có những trái tim lương tri và yêu cái đẹp mới có thể nhận ra.
Huấn Cao tuy là một tử tù sắp nhận bản án tử nhưng vẫn ung dung, tự tại, xem cái chết nhẹ tựa lông hồng. Còn viên quản ngục tuy sống một đời tự do nhưng bị giam cầm bởi sự lên tiếng của tòa án lương tâm, bị chế độ phong kiến dày vò trong tâm hồn. Cả hai tưởng chừng là những con người đối địch nhau nhưng hóa ra lại là những tri âm, tri kỷ. Cảnh cho chữ chỉnh là đỉnh cao trong sự hòa quyện tâm hồn của hai người.
Xem thêm: Top những cách mở bài Chữ người tử tù hay nhất
Dàn ý phân tích tình huống truyện Chữ người tử tù
Mở bài
– Giới thiệu tác phẩm: Chữ người tử tù là truyện ngắn xuất sắc kết tinh được tài hoa và tâm huyết của người nghệ sĩ tài năng.
– Dẫn dắt vào đề tài cần phân tích: tình huống truyện trong tác phẩm Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân
Thân bài
– Chữ người tử tù xoay quanh cuộc gặp gỡ kỳ lạ, có phần éo le của nhân vật Huấn Cao – người tử tù đang bị áp giải về kinh lĩnh án chém và viên quản ngục – người cai quản chốn ngục tù tối tăm nhưng lại là con người yêu và trân trọng cái đẹp.
+ Viên quản ngục đã có những biệt đãi đặc biệt, rượu thịt chu tất cho Huấn Cao và những năm bạn đồng chí của ông (6 người tử tù) mà đáng ra mình phải đối xử tàn nhẫn.
+ Vốn tính kiêu bạc, ngang tàn lại căm ghét cái xấu xa, giả tạo nên ban đầu Huấn Cao tỏ ra coi thường, khinh bạc đối với những tiếp đãi đặc biệt của viên quản ngục.
+ Khi nhận ra tấm lòng trong sáng, chân thành của viên quản ngục, Huấn Cao đã vô cùng cảm động, hối hận vì “thiếu chút nữa, ta đã phụ mất một tấm lòng trong thiên hạ”.
+ Để đáp lại tấm lòng của viên quản ngục, Huấn Cao đã quyết định tặng chữ và đưa những lời khuyên chân thành để bảo vệ thiên lương trong sáng ở viên quản ngục.
⇒ Trong hoàn cảnh đầy trớ trêu giữa những con người ở vị trí hoàn toàn đối lập nhưng giữa họ lại có sợi dây kết nối vững chắc, đó chính là tâm hồn đồng điệu với tình yêu đối cái đẹp.
– Cảnh cho chữ được coi là khung cảnh đặc biệt nhất trong toàn bộ tác phẩm. Trong cái tăm tối, tù túng của nhà ngục đã diễn ra “một cảnh tượng xưa nay chưa từng có”.
+ Huấn Cao từ một người tử tù trở thành người nghệ sĩ, thần tượng, ân nhân mà viên quản ngục kính trọng, ngưỡng mộ.
+ Viên quản ngục người nắm trong tay quyền lực trở thành người ngưỡng mộ, chịu ơn từ người tử tù mà mình đang làm nhiệm vụ giam giữ.
⇒ Nguyễn Tuân khắc họa riêng từng tính cách của các nhân vật, tăng tính kịch tính và sức hấp dẫn của truyện, đồng thời tình huống truyện cũng đã làm nổi bật lên vẻ đẹp của cái tài, cái đẹp, cái thiện lương trong sáng.
Kết bài
Thông qua việc xây dựng tình huống truyện ấn tượng trong “Chữ người tử tù”, Nguyễn Tuân đã thể hiện được tư tưởng chủ đề của truyện ngắn, đồng thời bộc lộ được tài năng bậc thầy trong việc xây dựng tình tiết cho câu chuyện.
Lưu ý: Đây là dàn ý gợi ý và mang tính chất tham khảo, các bạn hãy dựa vào đây để viết thành những bài văn mẫu thật hay cho riêng mình nhé!
Văn mẫu phân tích tình huống truyện Chữ người tử tù số 1
Nguyễn Tuân là một nhà văn lớn, một nghệ sĩ suốt đời đi tìm cái đẹp. Ông có vị trí quan trọng và đóng góp không nhỏ cho nền văn học Việt Nam hiện đại với nhiều tác phẩm tiêu biểu ở nhiều thể loại khác nhau, trong đó có “Chữ người tử tù”. Một trong những yếu tố đóng vai trò quan trọng trong việc làm nên thành công của tác phẩm là nghệ thuật xây dựng tình huống truyện độc đáo, giàu kịch tính.
“Chữ người tử tù” ban đầu có tên là “Dòng chữ cuối cùng” in năm 1939 trên tạp chí Tao đàn. Sau đó được nhà văn đổi tên thành “Chữ người tử tù” và in trong tập truyện “Vang bóng một thời” xuất bản năm 1940 mà nhà phê bình Vũ Ngọc Phan đánh giá là “một văn phẩm đạt gần đến sự toàn thiện, toàn mĩ”.
Để hiểu được tình huống truyện độc đáo trong “Chữ người tử tù”, ta cần hiểu về khái niệm tình huống truyện. Vậy, tình huống truyện là gì? Theo nhà văn Nguyễn Minh Châu, “tình huống truyện là tình thế xảy ra câu chuyện mà ở đó sự sống hiện ra đậm đặc, là khoảnh khắc của cả một đời người”. Cũng có người cho rằng, “tình huống truyện là thứ nước rửa ảnh làm cho các nhân vật nổi hình, nổi sắc” và cũng là “chiếc chìa khóa vận hành cốt truyện”. Thật vậy, từ tình huống truyện, các nhân vật có cơ hội bộc lộ rõ phẩm chất, tính cách của mình. Từ đó làm nổi bật chủ đề tác phẩm cũng như tư tưởng, ý đồ của tác giả.
Trong truyện ngắn “Chữ người tử tù”, tình huống truyện xoay quanh cuộc gặp gỡ kì lạ, có phần éo le của những con người phi thường: Huấn Cao và quản ngục. Họ gặp nhau nơi nhà tù của thực dân phong kiến đầy rẫy tội ác và tăm tối trong những ngày cuối cùng của một cuộc đời oanh liệt. Huấn Cao và quản ngục là những con người đặc biệt. Họ đều yêu nghệ thuật, trân trọng và nâng niu nghệ thuật truyền thống. Họ là những con người có thiên lương. Nhưng những bản tính lương thiện ấy lại gặp nhau nơi ngục tù tăm tối. Có lẽ chính vì thế mà địa vị xã hội của họ có phần đối lập. Huấn Cao là tử tù của chính quyền phong kiến, bị áp giải đến nhà tù tỉnh Sơn để chờ ngày xét xử. Ông là người tài giỏi, văn võ song toàn, lại có tài viết chữ đẹp. Quản ngục là người đại diện cho chính quyền phong kiến tàn bạo nhưng lại trọng người tài, say mê và trân trọng nghệ thuật, đặc biệt là nghệ thuật thư pháp truyền thống. Xét về phương diện xã hội, họ là mối quan hệ đối nghịch, tính mạng tử tù nằm trong tay quản ngục. Xét về phương diện nghệ thuật, họ là tri âm, tri kỉ. Một người sáng tạo cái đẹp, một người trân trọng, say mê và nâng niu tài hoa ấy.
Nội dung tình huống truyện xoay quanh cảnh xin chữ và cho chữ của quản ngục và Huấn Cao. Vì yêu thích nghệ thuật thư pháp, muốn có đôi câu đối do chính tay ông Huấn viết để treo trong nhà mà quản ngục đã biệt đãi Huấn Cao. Ban đầu, khi chưa hiểu rõ tấm lòng quản ngục, Huấn Cao đã tỏ ra khinh thường mà quát mắng ông. Đến khi nhận ra quản ngục chính là “một tấm lòng trong thiên hạ”, Huấn Cao sẵn sàng cho chữ và khuyên “thầy Quản nên tìm về nhà quê mà ở” để giữ thiên lương cho lành vững. Cảnh cho chữ chính là cuộc hội ngộ cuối cùng của những con người tri âm, tri kỉ. Cảnh cho chữ diễn ra nơi buồng giam chật hẹp, tăm tối trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời Huấn Cao. Ở đây có sự hoán đổi thân phận thật đặc biệt. Người cho chữ là tử tù, cổ đeo gông, chân vướng xiềng mà vẫn ung dung dậm tô từng nét chữ trên vuông lụa trắng. Ngược lại, người xin chữ – vốn là kẻ xưa nay trong tay nắm quyền hành – mà lại khúm núm, run run chắp tay vái lạy tử tù.
Nghệ thuật xây dựng tình huống truyện độc đáo đã góp phần làm nổi hình, nổi sắc nhân vật với nét tính cách, phẩm chất cao đẹp. Một Huấn Cao tài hoa, say mê nghệ thuật, bất khuất hiên ngang ngay trước thời khắc sắp rời xa cuộc đời. Một quản ngục trọng người tài, yêu thích nghệ thuật truyền thống. Qua đó, quan niệm nghệ thuật của tác giả cũng được bộc lộ rất rõ: Cái đẹp có thể sinh ra từ nơi cái xấu, cái ác nhưng không thể sống chung và khẳng định sự bất tử cũng như sức mạnh cảm hóa của cái đẹp. Nguyễn Tuân đã thành công trong nghệ thuật xây dựng tình huống truyện độc đáo kết hợp với bút pháp lãng mạn và cách sử dụng từ Hán Việt, lựa chọn hình ảnh, chi tiết tiêu biểu.
Có thể nói, tình huống truyện độc đáo đã góp phần không nhỏ vào thành công của truyện ngắn “Chữ người tử tù”. Giữa sự ồn ã, phồn tạp của buổi chợ phiên văn chương, giữa những ồn ào, náo nhiệt của gian hàng lãng mạn, Nguyễn Tuân được ví như một chủ cửa hàng đặc biệt với phong cách nghệ thuật độc đáo, tài năng sử dụng từ ngữ mà có ai đó đã từng đánh giá là “thầy phù thủy” của ngôn ngữ tiếng Việt.
Văn mẫu phân tích tình huống truyện Chữ người tử tù số 2
Có một nhà văn đã xuất hiện trên văn đàn khiến cho những người đồng nghiệp của ông cảm thấy cái nghề của mình trở nên sang hơn, cao quý hơn, có một tác phẩm văn học mà nhà văn Nguyễn Khải đã từng băn khoăn không biết là do thần viết hay do người viết. Người và tác phẩm ấy chính là nhà văn Nguyễn Tuân và truyện ngắn Chữ người tử tù.
Phạm Tiến Duật khi đến viếng Nguyễn Tuân lúc mất đã khắc khoải bốn câu rằng: “Cái râu, cái tóc ông chẳng giống ai. Cái ăn, cái ngủ ông chẳng giống ai. Cái độc đáo văn ông nghìn đời không lặp lại. Thế cho nên ông ở mãi trong đời”. Chính vậy khi còn tại thế nhà văn ấy đã luôn luôn tâm niệm và đã đi tìm cho mình riêng một vẻ đẹp thanh cao, vẻ đẹp thiên lương thiện mĩ gần như hoàn bích, mà tiêu biểu nhất là thông qua nhân vật Huấn Cao, với một tình huống truyện độc đáo, khác biệt như chính con người Nguyễn Tuân vậy.
Nguyễn Tuân (1910-1987), quê ở Hà Nội, xuất thân trong một gia đình nhà Nho khi Hán học đã tàn. Ông là một nhà văn lớn, một nghệ sĩ suốt đời đi tìm cái đẹp, có phong cách uyên bác, tài hoa và độc đáo, có sở trường về tùy bút và truyện ngắn. Các tác phẩm tiêu biểu phải kể đến như tập truyện ngắn Vang bóng một thời, Một chuyến đi, Thiếu quê hương, sau cách mạng tháng tám thì có tập tùy bút Sông Đà.
Chữ người tử tù là một trong những truyện ngắn xuất sắc nhất giai đoạn trước cách mạng, được in trong tập Vang bóng một thời, ban đầu có tên là Dòng chữ cuối cùng, sau đó khi chọn in thì tác giả đổi thành Chữ người tử tù. Nhân vật chính của truyện ngắn là Huấn Cao (nguyên mẫu Cao Bá Quát), viên quản ngục và thầy thư lại, với tình huống truyện độc đáo có nhiều éo le và đối lập, nhưng chính điều đó là làm cho câu chuyện bật sáng lên những vẻ đẹp thiên lương, thiện mĩ của của nhân vật Huấn Cao.
Nói như nhà văn Nguyễn Minh Châu, “tình huống truyện là tình thế của câu chuyện nơi mà ở đó sự sống hiện ra rất đậm đặc, là khoảnh khắc chứa đựng cả một đời người”. Một câu chuyện thường gây hấp dẫn người đọc ở cốt truyện được nối tiếp liên kết với nhau bằng nhiều sự kiện, trong đó có một sự kiện trọng tâm, dồn chứa sức nặng, là bước ngoặt cho câu chuyện, mở ra nội dung tư tưởng của toàn bộ tác phẩm.
Trong truyện ngắn Chữ người tử tù cũng có một tình huống truyện rất đặc sắc, mà thông qua tình huống truyện ta thấy được hình tượng của nhân vật nổi lên rõ ràng với những đặc điểm rõ nét, đồng thời đưa cao trào của câu chuyện đẩy lên cao. Ở đây tình huống truyện chính là cuộc gặp gỡ đầy độc đáo, éo le giữa Huấn Cao với viên quản ngục xuyên suốt câu chuyện, đây là tình huống truyện kỳ lạ, trớ trêu và khác thường. Khác thường trước tiên nằm ở bối cảnh gặp gỡ của hai nhân vật.
Huấn Cao và quản ngục gặp nhau tại nhà tù, nơi mà xưa nay trong ấn tượng của con người chính là chỗ chứa đựng những cái xấu, cái tội lỗi độc ác ở trần đời. Trong câu chuyện hình ảnh tù hiện lên với “một buồng tối chật hẹp, ẩm ướt, tường đầy mạng nhện, đất bừa bãi, phân chuột, phân gián”. Ngoài không gian gặp gỡ quá sức đặc biệt thì không gian gặp gỡ giữa hai nhân vật chính cũng đặc biệt không kém, đó là những ngày cuối cùng của tử tù trước khi thi hành án, là đêm hôm trước khi Huấn Cao bị giải vào kinh chịu tội lúc sáng tinh mơ hôm sau.
Khía cạnh độc đáo thứ hai chính là vị thế giữa hai nhân vật, ở phương diện xã hội, Huấn Cao là tử tù, là kẻ phản loạn, muốn lật đổ chế độ phong kiến đương thời, còn quản ngục ngược lại là người quản lý phạm nhân, là đại diện cho chế độ phong kiến giữ gìn trật tự xã hội. Trong bình diện này giữa hai nhân vật chính bị áp chế bởi cái địa vị xã hội và họ chính là những người ở hai chiến tuyến hoàn toàn đối địch nhau, có mâu thuẫn và xung đột trực tiếp.
Tuy nhiên nếu một lần nữa nhìn nhận lại bản chất của vấn đề ta mới chợt nhận ra thực chất đây cũng không hẳn là sự đối địch, mà lại là cuộc gặp gỡ tương phùng giữa hai loại tù nhân. Huấn Cao là tù nhân, đó là điều ta đã thấy rõ thế nhưng còn viên quản ngục, sao lại nói ông ta cũng là tù nhân? Bởi rằng, viên quản ngục ở đây thực sự là một tù nhân, ông ta bị giam hãm cả cuộc đời trong chính cái nhà giam của chế độ phong kiến, không thể phản kháng. Mà nói như Nguyễn Tuân ông ta chính là “một thanh âm trong trẻo chen vào giữa bản đàn mà nhạc luật đều hỗn loạn xô bồ”, rằng “ông trời nhiều khi chơi ác, đem đày ải những cái thuần khiết vào giữa một đống cặn bã. Và những người có tâm điền tốt và thẳng thắn lại phải ăn đời ở kiếp với cái lũ quay quắt”.
Viên quản ngục có lối sống “xanh vỏ đỏ lòng” bề ngoài thì nghiêm cẩn, chấp hành đúng bổn sự, việc nào việc nấy tròn trịa đúng phận, thế nhưng thực chất rằng trong tâm hồn ông ta lại tôn thờ những giá trị trái ngược với cái nề nếp trật tự ông ta đang gìn giữ, ông ta yêu cái đẹp, tôn thờ, kính trọng người đã sáng tạo ra cái đẹp, mặc dù biết rõ rằng đó là kẻ phản loạn, là tử tù. Như vậy rõ ràng viên quản ngục cũng là một tù nhân trong môi trường làm việc của mình, tuy thể xác được tự do, nhưng tâm hồn lại bị trói buộc áp chế dưới lớp vỏ phục tùng.
Trái lại Huấn Cao vốn mất tự do về thể xác và là người gần đất xa trời tới nơi, nhưng lại có một tâm hồn thoải mái, tự tại, ung dung, vẫn “thản nhiên nhận rượu thịt, coi như đó là một việc vẫn làm trong cái hứng sinh bình lúc chưa bị giam cầm”. Ngoài ra, tình huống truyện không chỉ là sự giáp mặt giữa hai loại tù nhân mà còn là sự đối chứng giữa hai loại nhà tù, loại nhà tù hữu hình và nhà tù vô hình, và rõ ràng cái nhà tù vô hình mà viên quản ngục đã dựng lên cho mình chính là loại án chung thân, ông ta không thể cứu được Huấn Cao và càng không thể cứu mình thoát khỏi cái nhà tù khốn khổ đang giam giữ những khát khao, giam giữ tâm hồn trong trẻo của ông. Ngược lại, Huấn Cao không có nhu cầu thoát khỏi nhà tù, mà hơn thế nữa nữa trước khi chết ông còn kịp cứu rỗi một tâm hồn bằng bức tranh chữ, bằng lời khuyên chí tình, chí nghĩa.
Qua với bình diện nghệ thuật, thì viên quan cai ngục lại là người liên tài, biết trân trọng, cảm nhận cái đẹp và ngưỡng mộ cái tài sáng tạo ra cái đẹp. Từ đó, sự đối địch ở bình diện xã hội đã hoàn toàn biến mất ta chỉ còn thấy ở Huấn Cao và viên quản ngục là sự tri âm, tri kỷ, tôn trọng và thấu hiểu của một kẻ có tài và một người kính trọng cái tài ấy. Cũng chính từ phương diện nghệ thuật này xét rộng ra, ta nhìn nhận đến phương diện nhân cách, thì Huấn Cao là một con người có khí phách, dám dẫn đầu một cuộc nổi loạn chống triều đình thối nát, nhằm mang đến cho nhân dân một cuộc sống tốt đẹp hơn, dẫu biết rằng kết quả có thể khiến bản thân ông và những người tham gia phải chịu án tử. Huấn Cao cũng là người biết trân trọng, thấu hiểu những tấm lòng đẹp, tấm lòng biết trân trọng yêu quý cái đẹp, tôn thờ cái đẹp, cái tài. Còn viên quan cai ngục lại là người biết kính mến khí phách, là tấm lòng son trong thiên hạ biết trân trọng khí phách ấy.
Tình huống truyện trong tác phẩm Chữ người tử tù chính là chất xúc tác, thúc đẩy cốt truyện phát triển, rồi từ đó đưa đến hướng giải quyết cốt truyện, đồng thời bộc lộ vẻ đẹp, tính cách của các nhân vật Huấn Cao với vẻ đẹp khí phách, tài hoa và thiên lương, viên quản ngục với vẻ đẹp biệt liên tài, vẻ đẹp khí phách, vẻ đẹp thiên lương, dám bất chấp hiểm nguy để bảo vệ cái đẹp, cái tài, đối đãi đặc biệt giúp Huấn Cao những ngày cuối cùng bớt khổ cực. Tình huống truyện độc đáo còn bật sáng chủ đề của câu chuyện, khẳng định sự bất tử của cái đẹp, sự chiến thắng của chân-thiện-mĩ trước cái xấu, cái ác, khẳng định sức mạnh cảm hóa của cái đẹp, cứu vớt cuộc đời của một con người.
Cuối cùng tình huống truyện đã thể hiện rõ nét phong cách nghệ thuật của nhà văn Nguyễn Tuân, ưa khám phá những sự vật sự việc ở khía cạnh thẩm mĩ, độc đáo, xây dựng nhân vật là những người tài hoa nghệ sĩ, với những vẻ đẹp hoàn mĩ, khác thường.
Tổng kết
Trên đây là các gợi ý cho bài làm phân tích tình huống truyện Chữ người tử tù của bangxephang.com. Tác phẩm này được đánh giá là khá khó phân tích, khó hơn cả cách giải hệ thức lượng trong tam giác vuông, bởi người phân tích phải làm sao để có thể phân tích nhân vật chính Huấn Cao toát lên thần thái ngút ngàn và cả nét thiện lương trong sáng. Có vậy thì bài phân tích mới thành công được. Hy vọng nội dung tham khảo này sẽ hữu ích cho các bạn.
Categories: News
Source: vothisaucamau.edu.vn