Đề bài: Cảm nghĩ của em trước nụ cười của mẹ.
Đã quá trưa. Mặt trời mùa hè nóng bỏng chiếu xuống mặt đất. Trên cánh đồng làng vẫn nhấp nhô bóng người làm cỏ lúa, trong đó có mẹ em. Từ trên đường nhìn xuống, tôi thấy chiếc nón cũ kỹ chỉ đủ che đầu cho mẹ, lưng áo nâu đẫm mồ hôi vẫn phơi dưới nắng. Tôi gọi to “Mẹ ơi! Con mang cơm lên đây! Mẹ nghỉ ngơi ăn cơm đi!”. Mẹ ngẩng đầu lên nên đáp: “Dạ! Mẹ đến ngay!”. Rồi mẹ vác chiếc cào lên vai, nhẹ nhàng nhấc từng bụi lúa đưa lên bờ. Mẹ mừng rỡ múc dòng nước trong vắt, mát lành của con mương chảy ngang qua ruộng để rửa mặt. Nụ cười hiền của mẹ làm bừng sáng khuôn mặt bầu bĩnh, rám nắng của mẹ.
Mẹ tôi năm nay gần bốn mươi tuổi, dáng người chắc khỏe. Mọi việc lớn nhỏ đều do mẹ tôi lo liệu, vì bố tôi đi bộ đội, đóng quân ở vùng biên giới phía Bắc, ít có dịp về quê. Quanh năm, mẹ tôi làm lụng vất vả, cấy hái ngoài đồng, không kể nắng mưa. Làng xóm ai cũng khen mẹ hiền, đảm đang, tháo vát và ông bà mừng cho có được cô con dâu ngoan hiền.
Tôi yêu bạn nhiều! Ngoài giờ học, em thường giúp mẹ những việc vặt như quét nhà, tưới rau, cho lợn ăn… Mẹ khen em ngoan và cười nói: “Mẹ muốn dạy cho con đức tính cần cù, chịu khó. , nhưng chỉ thế thôi. công việc, mẹ làm chớp nhoáng là xong”. Tôi hiểu và càng cố gắng hơn để san sẻ bớt những vất vả của mẹ.
Vào mùa mưa, cánh đồng làng em vàng rực một màu lúa chín. Hương lúa thơm quyện với hương hoa cau, hoa bưởi thơm thoang thoảng khắp làng. Ai nấy đều phấn khởi trước vụ mùa bội thu. Niềm vui hiện rõ trong giọng nói, ánh mắt, nụ cười của mẹ. Dường như mọi nhọc nhằn, vất vả đều tan biến.
Dù còn nhỏ nhưng tôi hiểu rằng bát cơm tôi ăn, chiếc áo tôi mặc, cuốn sách tôi học… đều là mồ hôi công sức của mẹ mà đánh đổi. Có đêm, mẹ thức cùng tôi cho đến khi tôi học bài, làm bài xong mẹ mới buông màn đi ngủ. Bố tôi vắng nhà nên mẹ tôi phải vừa là một người mẹ dịu dàng, vừa là một người cha nghiêm khắc. Những lời động viên giản dị, chân thành cùng với nụ cười nhân hậu của chị khiến lòng tôi ấm áp và tin tưởng.
Tôi nhớ có lần vô tình làm vỡ lọ hoa thủy tinh mà bố tôi mua tặng Tết năm ngoái. Vì sợ hãi, tôi đổ lỗi cho con mèo tam thể. Tối đó, dọn dẹp xong, mẹ gọi tôi ra sân nói chuyện. Hai mẹ con ngồi trên chiếc chõng tre dưới gốc cau. Dải ngân hà màu bạc trải dài trên bầu trời đêm đầy sao. Trăng sáng in rõ bóng cây xuống đất, mỗi khi gió thổi qua lại lay động lay động. Tôi hồi hộp chờ đợi và cũng lờ mờ đoán được những điều mẹ sẽ nói. Giọng mẹ nói nhỏ nhẹ, vừa đủ để tôi nghe thấy: “Thu! Chiều, mẹ biết con nói dối. Nếu lỡ làm vỡ chiếc bình, con cứ mạnh dạn thành thật nhận lỗi đi ông bà và mẹ nhé. Con sẽ không đâu”. trách con. Nhưng sự dối trá của con làm cả nhà buồn! Lần sau con đừng như vậy nữa nghe con gái!”.
Nghe mẹ nói vậy, nước mắt tôi trào ra. Tôi đã khóc vì xấu hổ và ân hận. Tôi ôm mẹ và khẽ xin lỗi. Mẹ vuốt tóc nó, thì thầm: “Con đừng khóc nữa! Mẹ tin con sẽ không bao giờ trở thành một kẻ dối trá đáng ghét! Nào, ngẩng đầu lên!”
Cô nắm chặt đôi bàn tay chai sạn của mẹ và nhìn lên. Dưới ánh trăng, nụ cười đôn hậu của mẹ mới đẹp làm sao! Trái tim em tha thiết gọi: “Mẹ ơi! Mẹ yêu dấu của con! Con sẽ cố gắng noi theo lời mẹ để trở thành một đứa trẻ ngoan!”
Xem thêm các bài văn mẫu về tự sự, lập luận, suy nghĩ, cảm nghĩ lớp 7:
Các bài giải bài tập lớp 7 sách mới có:
Giải bài tập lớp 7 theo sách mới môn học