Bài văn mẫu Phân tích đoạn trích Chiến thắng Mtao-Mxây hay nhất – Ngữ văn lớp 10

Đề bài: Phân tích đoạn trích Chiến thắng Mtao-Mxây (đoạn trích sử thi Đăm Săn).

Bài giảng Chiến thắng Mtao Mxây – Cô Trương Khánh Linh (GV )

Nhân vật Đam San nổi bật trong toàn bộ sử thi nói chung và đoạn trích Chiến thắng Mtao-Mxai nói riêng ở hai phương diện. Một mặt, đó là con người có những phẩm chất cá nhân như trí tuệ, tài năng, nhân cách và khát vọng. Mặt khác, đó còn là sự gắn bó, liên kết với cộng đồng mà ông là trưởng họ. Với cái nhìn đó, ta thấy nhân vật Đam San đã tự khẳng định mình trong những sự việc, sự việc trong đoạn trích Chiến thắng Mtao- Mxây.

Xét về tình tiết trong mô hình cốt truyện, cuộc chiến đấu giữa Đam San với các tù trưởng khác không chỉ diễn ra một lần. Dường như nhu cầu mở rộng lãnh thổ, củng cố lực lượng, khẳng định uy quyền… là căn nguyên của những xung đột này. Nhưng trong các cuộc chiến xảy ra, cuộc đối đầu giữa Đam San và Mtao Mxây là tiêu biểu nhất.

Đối thủ của Đam San là Mtao-Mxay, một đối thủ ngang tài ngang sức: Tuy võ công không thuộc hàng cao thủ nhưng Mtao-Mxay lại là một người “khôn ngoan, nhiều mưu”, lấy sự nhạy bén, khôn ngoan làm thế mạnh của mình. . Nếu không tự tin vào bản thân, sao dám cả gan cướp vợ của Đam San! Và khi biết Đam San đến để làm gì, anh liền khiêu khích “Dian anh không xuống đâu. Tay anh còn bận ôm vợ…”

Thái độ đón tiếp của Mtao-Mxây khá đàng hoàng: “Thấy chưa, khiên tròn như đầu cú, gươm óng ánh như cầu vồng. Trông oai phong như một vị thần”. Có thể nói đó là một tư thế tự tin. Tự tin nhưng thận trọng. Hai lần Mtao-Msai nhắc Đam San không được tự đâm mình khi Mtao-Msai đi xuống và khi đi xuống, chàng vẫn chần chừ, do dự. Cách hành xử của Mtao Mxây mang phong cách của một “quân tử tự vệ” luôn đề phòng những điều bất trắc.

Vào trận, Mtao-Mxây để Đam San múa khiên trước với thái độ khiêm nhường giả tạo. Giả vờ nói rằng võ công của bạn kém: “Ta như con gà làng mới mọc, như con gà rừng mới mọc, chưa ai giẫm mà đã gãy cánh”. Võ công đó là sự chắp vá: “Với chú học chú. Với chú học chú. Với Long thần học Long thần”. Nhưng từ cái vẻ giả tạo ấy lại lộ ra một câu nói thật: “Thế thì ngươi không biết ta là tướng quen đánh thiên hạ, bắt tù binh, xé đất thiên hạ sao?”. Không phải ngẫu nhiên mà lời kể của người kể chuyện khan ngay từ đầu đã phác họa được vẻ sang trọng, đoan trang và uy nghiêm của Mtao-Mxay, một thủ lĩnh giàu có và quyền lực trong vùng. Liệu cách giả vờ đó có khiến đối phương chủ quan và thiếu thận trọng?

Dù Đam San khinh người, dù điệu múa khiên của chàng không đẹp (điệu múa “lọt két như xơ mướp khô”), tốc độ chậm và nặng nề (“bước cao bước thấp”), nhưng Mtao-Mxây vẫn không nản lòng. . Anh háo hức chờ cơ hội. Và khi thời cơ đến, hành động của Mtao-Mxây còn nhanh hơn một cái chớp mắt: đánh lén Đăm Săn. Khi Mtao-Mxai “chém một nhát”, chắc chắn Đam San không khỏi giật mình. May cho Đam San, đòn chém bất ngờ và nhanh chóng của kẻ thù đã “ngửa cây sào trâu”.

Xem thêm bài viết hay:  40+ mẫu Phân tích nhân vật người vợ nhặt (siêu hay)

Hai trợ thủ cuối cùng của Mtao-Mxây là miếng trầu của Hơ Nhị và tấm áo giáp. Đăm Săn chỉ hóa giải được lá bài đầu tiên, đến lá bài thứ hai thì hắn hoàn toàn bất lực. Đùi Mtao-Msai bị đâm nhưng không thủng, người Mtao-Msai cũng vậy. Nếu không có sự giúp đỡ của Chúa, chắc chắn Đam San sẽ trắng tay cả danh dự lẫn quyền lực bởi chàng sẽ là người thua trận.

Nhìn chung, việc khắc họa các nhân vật (cả Mtao-Mxai và Đam San) của đoạn trích là sự kết hợp của hai yếu tố: lời đối thoại giữa các nhân vật và lời người kể.

Đối với nhân vật Đam San, tác giả truyện cũng thực hiện nghệ thuật đối xứng. Cứ thế, nhân vật Đam San hiện lên như một điểm sáng chói lọi, chói lọi.

Trước hết, anh là người ngay thẳng, bộc trực, không ti tiện, nhỏ mọn. Vì vậy, khi chạm vào những nghĩa cử thấp hèn, mờ ám của Mtao-Mxây, Đăm Săn như người chạm vào lửa. Hai lần Mtao-Mxây lớn tiếng (“đừng nói chuyện với tôi khi tôi đang đi xuống”), là hai lần Đam San cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương. Qua lời đối thoại của anh ta, tôi cảm thấy vừa khinh bỉ vừa tức giận: “Coi kìa, ngay cả con lợn nái dưới đất của anh, tôi cũng không thèm đâm!”. Và trái ngược với những suy nghĩ vẩn đục của Mtao-Mxây, tâm hồn Đam San trong sáng.

Tuy đến nhà Mtao-Mxây gây chiến vì Đam San có lý do thách thức nhưng chàng không vội ra tay. Phải bình tĩnh đến mức nào đó để không làm cơn giận bùng lên, Đam San mới để Mtao-Mtay nhảy trước. Chỉ thực sự sởn gai ốc khi chứng kiến ​​đối phương kiệm lời, khoác lác khoác lác mà kém tài, Đăm Săn mới thực sự rung động khiên cưỡng.

Tài năng phi thường của Đăm Săn được chứng thực trong màn múa khiên oai hùng. Có hai cách sử dụng nghệ thuật của tác phẩm sử thi mà người kể khan đã vận dụng thành thạo. Thứ nhất là sự đối đáp hai chiều (giữa cảnh Mtao-Mê múa gươm trước với màn múa khiên thần tốc của Đam San. “Lần xông tới thì vượt qua đồi, lần thì vượt qua đồi. “Đồi già” là những thanh gươm nặng nề, chậm chạp của Mtao-Mxây: “chạy cao chạy thấp, chạy từ tây sang đông.” Thứ hai là vai trò của người kể Trong đợt múa khiên tiếp theo, Trong màn múa khiên này vũ điệu của Đam San không còn là tốc độ, mà chuyển sang cường độ mạnh. Anh múa Trên thì gió như bão, Dưới anh múa gió như lốc Lều lác đác Cầy cối chết hết Khi anh múa dưới nghe tiếng khiên đồng Khi anh múa múa trên cao, tiếng đĩa vang lên Kênh khiên khi chỉ mình Người múa nước kiệu, núi nứt ba lần, đồi ba tha tch bật gốc và bay đi…”. Biện pháp tu từ cường điệu là phù hợp trong bối cảnh này. Nó củng cố một sức mạnh, một khả năng phi thường mà chỉ những người kiệt xuất như Đăm Săn mới có. Như vậy kịch đã phát triển đến tốc độ, sự cô đọng, lắng đọng cũng đạt đến đỉnh cao.

Xem thêm bài viết hay:  Top 5 cách mở bài Phân tích nhân vật Tnú trong truyện ngắn Rừng xà nu hay nhất

Nhưng sự cường điệu khoa trương không bao giờ là vô hạn. Sức mạnh của Đam Săn là có hạn. Nó biết dừng lại ở cái hợp lý ngay cả trong tư duy có yếu tố thần thoại của tác phẩm sử thi. Trong trường hợp đó, sự giúp đỡ thiêng liêng là cần thiết. Trời ơi, anh xuất hiện đúng lúc từ trong mơ. Chúa giúp đỡ những người gặp khó khăn. Trời đất cũng giúp cho những khát vọng lớn lao của con người. Nhân vật thần thánh ở đây đứng về phía Đam San, phát hiện cho chàng “gót chân Asin” của kẻ thù. Chỉ đến lúc đó, Mtao-Mxây mới không còn thành trì ẩn nấp. Khi áo giáp của Mtao-Msai rơi xuống, hắn hiện nguyên hình là một kẻ nhu nhược! Hình ảnh chuồng lợn, chuồng trại bẩn thỉu xuất hiện ở đầu đoạn văn nay được lặp lại với một cảm giác trớ trêu ở một tinh thần khác. Lần thứ nhất nó liên quan đến nhân cách của Mtao-Mxây, lần thứ hai nó liên quan đến sức mạnh của một con người không còn đáng sợ nữa.

Nếu trận chiến giữa Đam San và Mtao-Msai khắc họa một khía cạnh của Đam San thì khía cạnh cá nhân, cảnh trở về và ăn mừng chiến thắng lại mở ra một góc khác của con người anh hùng ấy: con người. cộng đồng, con người xã hội.

Là một thủ lĩnh giàu có và quyền lực, Thợ săn có trách nhiệm với bộ tộc. Chính vì danh dự của Đam San bị xúc phạm (Mtao-Msai cướp vợ của Đam San) và danh dự của bộ tộc cũng bị xúc phạm nên chàng đã dấy binh. Giặc đã tan, danh dự được bảo vệ thì trách nhiệm của Đăm Săn càng bị nhân đôi. Chịu trách nhiệm với bầy tôi, dân làng của mình, chàng có nghĩa vụ phải bảo vệ bầy tôi, dân làng Mtao-Mxây nữa. Mở rộng diện tích ở đây không có nghĩa là thôn tính đơn thuần. Nó dựa trên nguyên tắc tự nguyện và người lãnh đạo mới không có định kiến ​​mà rất bình đẳng và chân thành. Không một lời răn đe, không một lời lên tiếng cảnh báo. Đăm Săn gõ cửa từng nhà. Biện pháp nghệ thuật ở đây là hình thức vang vọng. Một câu nói của Đăm Săn trôi qua, một câu trả lời vang vọng, rồi tiếng hỏi thăm từ đó lan xa từ nhà này sang nhà khác. Câu hỏi thứ nhất (của Đam San): “Ôi ngàn con chim sẻ, ôi vạn con ngói! Ôi tất cả những đầy tớ này! Các bạn có đi với tôi không?”. Câu trả lời thứ nhất (của dân làng): “Không đi được! Tù trưởng chết rồi, gạo mục rồi, biết ở với ai?”… Câu hỏi thứ hai (của Đam Săn): “Dân làng ơi! , bạn có đi với tôi không? Tù trưởng của bạn đã chết, lúa của bạn đã mục nát. Ai đi chăn ngựa, hãy đi bắt ngựa! Ai giữ voi, hãy đi bắt voi! Ai chăn trâu? Hãy đi dắt trâu về!”. Cứ như vậy, một cuộc chạy đua diễn ra, tạo nên sự kết tinh, hòa hợp gắn kết hai bộ tộc Đam San và Mtao-Mxây thành một.

Mừng chiến thắng vì thế không bị bó hẹp trong nghĩa hẹp là trừng trị thành công một tên ác ôn (Mtao-Mxai). Nó mang ý nghĩa kép: vừa đánh bại kẻ thù, vừa nhân đôi sức mạnh của bộ tộc. Vì vậy, âm hưởng của bản hùng ca mới thật sôi động: tiếng cồng chiêng ngân sắc ngân vang cùng tiếng nhạc rung rinh làm muôn loài im bặt nhường chỗ cho một sự kiện trang nghiêm chưa từng có. Và rồi sau khoảnh khắc im lặng ấy, một bản giao hưởng càng hùng tráng hơn với sự tham gia của “Lươn trong hang, giun dưới bùn, rắn hổ mang, rắn hổ mang đồng loạt bò lên nằm trên cao phơi nắng”. Ếch cũng hân hoan, hân hoan, cùng với con kỳ nhông ngoài sân “gọi ầm ĩ suốt ngày đêm”. Không gian không ngừng mở rộng đến tận cùng trái đất. Không gian của niềm vui và không gian của danh tiếng Đam San: “Khách nhà Đam San tấp nập khách… Khách chủ yếu toàn khách phương xa đến”. Lại nói: “Tôn vinh thần, danh tiếng vang khắp núi rừng, đông tây khắp nơi đều nghe danh tiếng Đăm Săn”.

Xem thêm bài viết hay:  Kể lại trận đánh Mtao Mxây trong vai người kể là Đăm Săn - Ngữ văn lớp 10

Trong khung cảnh náo nhiệt, tưng bừng ấy, hình ảnh Đăm Săn hiện lên như một vị thần: dáng vẻ uy nghiêm và tràn đầy sức sống, tiềm tàng. Khi Đam San nằm trên võng nghỉ ngơi, “tóc chàng xõa xuống sàn, tóc chàng để dưới đất như chậu hoa”. Và khi xuất hiện trước đám đông, ông rực rỡ với “Ngực quấn khăn trận, mình mặc áo trận, tai vểnh, bên đầy gươm giáo, mắt long lanh như mắt chim chích chòe ăn hoa tre”. Đăm Săn, trong mắt tôi tớ, dân làng và khách, là một thế lực vô địch, “một thủ lĩnh mới giàu, đầy quyền uy và danh vọng”.

Về nghệ thuật kể chuyện trong đoạn văn có những đặc điểm nổi bật như kể chuyện kết hợp với miêu tả tạo cảm giác liên tục nhưng có chỗ ngắt, vừa bao quát vừa đi sâu vào từng chi tiết. Ngoài ra còn có sự kết hợp thứ hai giữa câu chuyện được kể và người kể để nhân cách hóa vai chủ thể vừa tạo không khí diễn biến, vừa khơi dậy sự đồng cảm của người nghe trong hình thức diễn xướng. Riêng ngôn ngữ sử thi, đoạn văn trên là một ví dụ điển hình. Ngôn ngữ ấy giàu chất hội họa (qua hình ảnh) và giàu chất nhạc (qua nhịp điệu). Hình ảnh có lúc chân thực, có lúc phóng đại, khoa trương, phóng đại. Về phần âm nhạc, tuy đoạn văn được kể bằng hình thức văn xuôi nhưng ở nhịp điệu lại rất gần với thơ, tiết tấu cân đối, hài hòa, du dương, du dương. Không khó để chứng minh những nhận định trên. Chắc rằng với lối kể ấy, với ngôn ngữ ấy, ta nghe được sự kết hợp của nhiều thể loại, sự hoà âm của nhiều nhạc cụ, đánh thức nhiều giác quan. Sức hấp dẫn của nó là không thể cưỡng lại. Đó là dấu ấn của một tác phẩm sử thi đạt đến đỉnh cao của sự sáng tạo tuyệt vời.

Xem thêm các bài văn mẫu phân tích và lập dàn ý tác phẩm lớp 10:

Các bài giải bài tập lớp 10 sách mới:

chien-thang-mtao-mxay.jsp

Giải bài tập lớp 10 theo sách mới môn học

Viết một bình luận